Cô bé nhà bên hay dậy sớm, quét dọn sân nhà mỗi sớm mai,...cô bé nhà bên cười trong gió, cắp cặp tung tăng bước đến trường....Cô bé nhà bên không bao giờ đạp xe...bởi cô bé biết anh vẫn đợi cuối con đường... đèo bé đến trường trên chiếc xe đạp nhỏ..
Xe ơi! Xe ơi có còn nhớ mỗi sớm mai bé áo dài xinh xắn sánh bước bên anh thật dịu hiền....Xe ơi xe ơi liệu có nhớ, lần anh chở làm "rơi" bé, ngã đau bé cười trong nước mắt, bé giận anh liền một tuần không thèm nói, không đi xe, không ca hát lúc thấy anh, lặng quay lưng khi bắt gặp mắt anh nhìn....Và sau đó sao bé hết giận anh chẳng nhớ, bé cũng chẳng nhớ nhưng chắc xe nhớ nhỉ...giỏ hoa hồng trên xe đặt trước cổng nhà, không có chủ nhân nhưng bé hiểu anh hiểu và xe cũng hiểu...Bé cười....
Bé của anh giờ quên hết những ngày thơ, quên bóng anh...quên mãi nơi nào...Bé về...anh chưa về, bé đi anh lại về....bé quên anh cũng phải thôi, bé có người ta đón đưa mỗi ngày, quan tâm...lo lắng bé kia mà....bé quên anh quên lúc nào không biết....
Anh cứ mãi kiếm tìm trong ký ức bóng bé ngày xưa hay nói hay cười, anh cứ cố bảo rằng bé đó ngày xưa và bây giờ vẫn thế vẫn bên anh vẫn nhớ câu thề....Nhưng anh khóc khi bé nhìn a mà chẳng nở nụ cười quay lưng đi bỏ mình anh nơi ấy, bó hồng trên tay tàn úa tự bao giờ???
Một ngày kia bé lại về nơi ấy, nơi có anh vẫn ở cuối con đường, bé nhìn anh mỉm cười trong nước mắt, ....Đôi mắt nhắm nghiền, thoảng thốt gọi anh...hơi thở nhẹ sao mà rất nhẹ...cất một lời rồi vĩnh viễn đi..."xin...lỗi!"
Bé của anh giờ ở nơi đâu, có thấy anh?Có nở nụ cười?Có cầu chúc cho anh cuộc sống mới vẹn nghĩa tình không bé, bé ơi?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét